Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

TÌNH YÊU MÃI VẪN LÀ DẤU CHẤM HỎI PHẢI KHÔNG ANH???

Anh đi về phía một người
Em đi về phía một đời không anh


Anh à, mỗi lần đọc hai câu thơ này em lại thấy tim mình đau nhói. Mấy hôm nay trời lạnh và mưa nhiều. Mùa đông đã đến thật rồi. Mùa lạnh nhất, mùa mưa nhiều nhất, mùa âm u nhất, và đã có lần em gọi là mùa yêu của anh và em, vì chúng mình đã quen và yêu nhau trong một mùa đông như thế.
Em đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình nghe nhạc Trịnh và viết những dòng thư này gửi tới một người nhận tên là Vô Danh, ở địa chỉ là Vô Định. Chắc anh sẽ thấy lạ lắm khi biết em nghe nhạc Trịnh anh nhỉ. Em và anh cứ như là hai thái cực khác nhau của âm nhạc. Em quan điểm đã nghe nhạc thì phải nghe nhạc trước rồi lời sau, chính vì thế mà em thích nhạc phim Hàn (dù không biết tiếng Hàn) và nhạc không lời nữa. Và với em, nhạc Trịnh là một khái niệm xa lạ, cũ kỹ và khó hiểu. Với em cuộc sống này đã đủ đau buồn rồi, nghe những bài hát của ông nhạc sĩ ấy chỉ thêm âu sầu não nề thôi. Và anh…Anh thì chỉ thích nghe nhạc Trịnh, nghe các bài hát của Thanh Lam, vì với anh lời ca mới quan trọng, còn giai điệu chỉ làm đẹp thêm cho lời ca thôi. Anh có thể nói với em cả ngày về Trịnh, người viết nhạc bằng thơ và viết thơ bằng nhạc. Để em có thể yêu nhạc Trịnh giống anh, anh đã hai lần đưa em đi xem những chương trình ca nhạc tưởng nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Em đã láu cá trêu anh phải mang dự phòng rất nhiều kẹo, lỡ nghe nhạc buồn ngủ quá thì em còn có kẹo lấy lại sự tỉnh táo cần thiết. Anh mỉm cười, mắng yêu em: “Em đúng là…”

Bây giờ cứ có thời gian em lại nghe nhạc Trịnh giống anh, nghe lời rồi mới nghe nhạc. Em tìm thấy sự đồng cảm trong từng bài hát, và em chợt nhận ra, phải là một người từng trải mới có thể thấm thía và yêu thương từng lời hát ấy.

Em đã từng yêu như thế

Em là một cô gái có quá nhiều khuyết điểm. Anh nói, anh yêu em, thế là đủ, thêm một hai từ sẽ không còn ý nghĩa nữa. Em đã từng thật hạnh phúc…
Suốt 1 năm qua em đã coi anh là cả thế giới. Có anh ở bên em thấy mình như đã có tất cả, và em định nghĩa cả cuộc sống của mình dựa vào anh. Đúng rồi, em không hoàn hảo, nhưng em đã yêu anh bằng cả trái tim của mình. Em thấy xót xa khi nhìn thấy dù chỉ là một vết trầy xước trên cánh tay anh. Em cầu mong trời đừng trở lạnh nhanh quá, vì anh thích bơi mà, mặc dù em thực sự rất yêu mùa đông.

Em vốn sống như một công chúa trong ngôi nhà của mình, luôn luôn được bố mẹ và cả nhà chiều chuộng. Yêu anh rồi, em học cách đi chợ, tập nấu những món ăn anh thích, tập thích những món ăn anh hay ăn.

Em đi tập aerobics, chỉ vì đó là điều anh muốn. Vì anh, mà ngay cả khi trời mưa hay nắng em cũng cố đi tập cho anh vui.

Lần nào đi mua sắm em cũng nghĩ tới anh đầu tiên. Có hôm em đi cả buổi mà không mua gì cho riêng mình, trong khi đồ em mua cho anh đã lên đến mấy túi.

Em yêu anh mà không quan tâm tới tuổi tác quá chênh lệch. Điều duy nhất em lo lắng là gì anh biết không, đó là sau này anh sẽ chết trước em, chắc lúc ấy em buồn và cô đơn lắm. Em thật là trẻ con, anh nhỉ, và đã lo những điều không bao giờ xảy ra…

Cuộc sống của em chưa bao giờ yên ả vì những vệ tinh xung quanh em. Yêu anh rồi, em luôn cố gắng để không làm cho anh bận tâm hay hiểu lầm.

Và rồi em đã dần đánh mất mình như thế

Em đã tin anh, tin tất cả những gì anh nói. Rồi dần dần em tin cả vào những lời nói dối, tin một cách vô điều kiện. Và anh phản bội lại niềm tin ấy.

Anh đi tuyên bố với cả thế giới là anh yêu em. Và bây giờ em phải đi giải thích với cả thế giới là “Anh không còn yêu em”.

Anh điều khiển em theo hướng mà anh muốn. Dù anh có đúng hay sai thì cuối cùng chỉ có một đáp số, là anh đúng.

Bây giờ trong em vẫn vẹn nguyên hình ảnh của cuộc gặp cuối cùng. Em gặp anh vì muốn nói “Em đã không thể là mối tình đầu của anh thì xin anh hãy cho em được làm người phụ nữ đồng cam cộng khổ với anh trong cuộc đời này”. Anh gặp em vì muốn nói “Chúng mình sẽ coi những chuyện đã qua như những kỷ niệm đẹp.” Em thật là ngốc.

Em đã đặt cả cuộc đời mình lên tay anh, như anh mong muốn. Và em đã không thay đổi, vì lời hứa không muốn làm cho anh mệt mỏi. Nhưng anh thì đã không còn là anh của em nữa rồi.

Ai đã nói yêu em hơn cả bản thân mình? Ai đã muốn được nắm tay em mãi? Ai đã mong thời gian trôi qua thật nhanh để đến cuối năm mình còn làm đám cưới? Ai đã xin phép bố mẹ được chăm sóc em? Ai đã đi nửa vòng trái đất và chờ đợi đến 4 năm để tìm được tình yêu mà mình mong chờ? Ai thế hả anh? Không phải là anh đúng không? Không thể nào là anh được.

Em đã hành hạ bản thân mình bằng không biết bao nhiêu câu “giá như” và “tại sao”. Và từng ngày từng ngày trôi qua nặng nề, nước mắt luôn đồng hành cùng nụ cười trong từng ngày em được sống. Trong cuốn từ điển sống của em có thêm một mục tên là “Taboo” (Từ cấm kỵ). Bạn bè và người thân của em bỗng nhiên trở thành nạn nhân bất đắc dĩ, lúc nào cũng phải tránh nhắc tới những từ có liên quan đến anh.

Giá trị của nỗi đau

Những ngày xưa đã qua rồi. Có người hỏi em: “Nếu được tặng một điều ước thì em sẽ ước gì?” Em mỉm cười, em ước mình có đủ mạnh mẽ và nghị lực để vượt qua những bão dông của cuộc đời. Bởi em nghĩ cần phải tôn trọng quá khứ, bởi cái gì xảy ra cũng đều có lý do.

Nếu em ước ngày này năm trước không đi dự tiệc và tình cờ gặp anh, thì bây giờ em đã không bị tổn thương thế này. Nhưng nếu vậy cũng sẽ không có em mạnh mẽ và gai góc như bây giờ. Em phát hiện ra nhiều góc khác trong con người mình, những điều mà trước đây dù có mơ em cũng không tưởng tượng được. Em thấy lạ lẫm với chính con người ấy của mình. Hóa ra em không còn ngây ngô trẻ con nữa, thay vào đó là một con người từng trải, sống nội tâm. Hóa ra em có thể làm MC, có thể nói năng lưu loát trong bất kỳ sự kiện nào. Hóa ra em có thể yêu nhiều đến thế, có thể đội mưa sang nhà người mình yêu chỉ để nhìn người ấy từ xa trong 10 giây rồi về, có thể không cần đến lòng tự trọng hay kiêu hãnh của bản thân, và sẵn sàng hy sinh thật nhiều.

Hóa ra em có rất nhiều bộ mặt, và em có thể đóng thật nhiều vai cùng lúc. Hóa ra em bản lĩnh hơn là em nghĩ. Khái niệm về sự sợ hãi trong em đã thay đổi, khi mà giờ đây không có gì có thể làm em thấy sợ được nữa, trừ những kỷ niệm và hình ảnh của anh. Cảm ơn anh đã giúp em nhận ra tất cả những điều này. Hóa ra cái gì cũng có giá trị của nó, kể cả nỗi đau, anh nhỉ.

Ngày trước cứ mỗi lần đọc những mẩu tin về mấy người trẻ tuổi tìm đến cái chết vì tình yêu, vì người yêu phản bội, em thấy thương hại và coi thường họ lắm. Bây cứ mỗi lần biết thêm một kết cục thương tâm như thế, em lại khóc. Họ đáng thương hơn em, anh nhỉ, vì đã không thể kìm chế được cảm xúc của mình, không tỉnh ngộ, và không bản lĩnh. Em thật là giỏi đúng không anh? Rồi em đọc được một câu chuyện, thực ra là một câu hỏi “Nếu người bạn yêu cần một quả thận thì bạn có sẵn sàng tặng nó không?” Em đã khóc nhiều lắm, vì em không thể trả lời là “Không”. Em thật là ngốc nhỉ, nhưng mà em không có lựa chọn nào khác, ai bảo em yêu anh làm gì. Nên nếu có ngày ấy, anh cũng đừng cảm thấy mắc nợ em nhé. Em mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với anh.

Bây giờ, anh lại được là chàng trai đang đi tìm hạnh phúc thật sự của đời mình, chắc hẳn anh đang bước hăm hở lắm. Em nhận ra trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng có quyền thất hứa – nói dối – thay đổi – và quên đi … Nhưng chỉ có điều là ta có sử dụng quyền đó hay không mà thôi. Hãy yên tâm anh nhé – Em hứa …. Sự thực không có ai là của ai và vì thế không có ai là tất cả của ai được. Thế giới ngoài kia còn rất rất nhiều điều tuyệt vời mà ta chưa trải nghiệm… Em sẽ bước sang một thế giới mới và sống từng ngày, trải nghiệm từng điều bên cạnh những người thân yêu vẫn còn đang ở bên cạnh em. Cho và nhận đó cũng là hạnh phúc!








1 nhận xét:

  1. Bài học quý giá cho ai biết trân trọng tình yêu bạn nhỉ ?

    Trả lờiXóa